HỎI: Gần hai chục năm về trước, tôi từng đưa một cô gái đi phá thai. Tôi và mẹ cô ấy là chỗ quen biết, họ muốn phá thai vì không thể làm gì khác. Thời đó, con gái chưa chồng mà chửa thì bản thân và gia đình không còn mặt mũi nào để nhìn đời nữa. Rồi họ đến nhờ tôi, thấy họ khóc lóc thảm thương quá nên tôi đã nhận lời đưa cô ấy đi phá thai. Tôi không xúi bảo họ việc này, chỉ giúp thôi nhưng giờ nghĩ lại tôi thấy mình quá tàn nhẫn. Xin quý Báo giải thích xem tội của tôi có nặng không, tôi phải làm thế nào để vơi đi tội lỗi này và an lòng sống hết quãng đời còn lại.
(THÚY NHI, phamthuynhi.ptn@gmail.com)
ĐÁP: Bạn Thúy Nhi thân mến!
Ai cũng biết phá thai là việc tội lỗi. Tuy vậy, theo như bạn trình bày, tội lỗi ấy chủ yếu thuộc về chính bản thân cô gái ấy. Bạn vì thương cảm với hoàn cảnh bi đát của họ mà giúp đưa đến bệnh viện mà thôi. Nếu lúc ấy bạn không giúp thì chắc chắn họ cũng sẽ tự làm lấy.
Xét về nguyên lý tạo nghiệp giết hại thì trong trường hợp này bạn không tạo nghiệp. Chính cô gái đang mang thai quyết định bỏ thai, mẹ của cô gái cũng đồng thuận với việc ấy, nhân viên y tế nạo phá thai mới là người trực tiếp tạo nghiệp ác. Bạn tuy không có ý ác, miệng cũng không xúi bảo họ làm ác nhưng vì có tham gia nên chỉ có cộng nghiệp (nghiệp chung) liên quan đến đến việc phá thai ấy mà thôi.
Như vậy, bạn tuy có cộng nghiệp mà không nghiêm trọng lắm, không vì việc ấy mà chịu đọa lạc. Biết rõ như thế rồi bạn nên nhẹ lòng vì phước đức của mình vẫn còn, tạo tội không lớn, có thể sám hối khiến cho tội lỗi tiêu trừ, thân tâm trở nên thanh tịnh. Việc bạn “nghĩ lại thấy mình quá tàn nhẫn” là điều nên có. Vì nếu như hiện tại, ắt hẳn bạn sẽ có cách giải quyết hợp lý hơn, bớt tạo ác nghiệp hơn.
Bạn chỉ cần thành tâm ăn năn, sám hối tội lỗi, nguyện không tái phạm. Cụ thể là phát nguyện lễ sám chư Phật theo các nghi thức Hồng danh bửu sám, Thủy sám, Lương hoàng sám. Phát tâm làm các việc thiện lành trong khả năng để vun bồi phước đức. Chỉ cần làm như vậy thì tội lỗi của bạn được tiêu trừ
Chúc bạn tinh tấn!
Nguồn: giacngo.vn